Gửi em, com tôm chân dài, môi đỏ của anh

15/11/2019
gui-em-com-tom-chan-dai-moi-do-cua-anh

Em à, anh phải chờ vợ anh đi ngủ, anh mới viết được vài dòng cho em !
Nhớ đến mùi thịt thơm, ngọt, nhưng lại có vị hơi mằn mặn của em làm anh không chịu nổi.

Em có nhớ đêm không trăng đó, anh xách can dầu 20 lít đi tìm em không? Anh đã bay từ Hà Nội vào, với chỉ một mục đích là lao đến với em, bắt được em, ăn thịt em, ăn tươi nuốt sống em.

Anh đã xem em sống như thế nào, đi ra Hà Nội như thế nào mà người ta chê làm thịt em thì em không "giãy đành đạch", không "tươi sống".

Để tóm được em, có những người dùng cả hạm đội đi trên biển hàng tháng trời, bắt được em lên họ lấy đá ướp lên thân thể em, nước đá tan ra ngấm vào từng thớ thịt của em khiến chúng trở nên rã rời và bị nát, bị bã. Đầu của em bị long ra, chuyển sang màu đen. Nhiều người trong số họ còn tẩm chất gì đó vào cơ thể em để giúp da thịt em nhìn bóng bẩy, tươi đẹp hơn. Sau một thời gian dài đánh bắt và bảo quản như vậy, về đất liền họ mới đóng túi, dán tem mác, in thời gian hạn ăn thịt em lên tới cả năm, và em lúc này em đã trở thành hàng đông lạnh/muối đá. Trước khi đến tay những người muốn thưởng thức em, nhiều người còn rã đông em, sau đó xếp em chung với các viên đá và họ đã phù phép em trở thành "hàng tươi".

Bản thân em cũng biết, khi lên được ghe thuyền thì chỉ sau 1-2 tiếng là em đã không còn "giãy đành đạch" được rồi đúng không. Mà nếu ai đó thấy em giãy đành đạch thì chẳng qua là bọn em là "hàng nuôi", vớt lên cho vào bể có nước biển luôn. Dù thế nào thì hàng nuôi cũng không sánh được với em, hàng tự nhiên xịn là lị.

Đã có những lúc hàng tuần liền, mỗi đêm anh mất tới 40 lít dầu, đi từ tối đến sáng hôm sau mà vẫn về tay không, lại còn mất tiền thuê thằng bạn đi cùng ghe 300-500k nữa. Những hôm đó chẳng biết em trốn biệt tăm biệt tích nơi đâu, tình yêu cho em vẫn không bao giờ thay đổi, nhưng vợ con anh chẳng có gì ăn em ạ, lúc đó anh cảm thấy em thật là phũ.

Thường thì để bắt được em người ta đi từ 5h chiều (để kịp đánh nhiều mẻ), nhưng bọn anh thường 10h đếm mới bắt đầu ra khơi. khoảng 1-2h sáng thì được mẻ đầu tiên, 5h sáng được mẻ thứ 2 rồi về. Bọn anh không tham như vậy là vì muốn em được tươi đó mà.

Em có nhớ những hình ảnh kia không? Hôm đó bọn anh mới đánh được 1 mẻ thì biển nổi gió, vậy là phải về sớm. Đánh được khoảng gần chục kg tạp phế lù thì lọc ra chỉ được 1 kg hàng tuyển, 1 kg hàng mới lớn. Bọn anh thì vẫn đủ đánh chén, nhưng vợ con thì không có gì ăn.

Để giữ cho thịt của em được tươi, thơm, ngọt bọn anh phải cấp đông ngay khi em đang tươi, mua vé VIP VietNam Airline cho em bay ra Hà Nội và đến tay người muốn có được em ngay trong ngày.

Anh đã từng viết bài về phân biệt em với hàng đông lạnh/muối đá tại đây:http://cleverfood.com.vn/hai-san-hai-san-ngon…/a1281534.html

Nhiều người hay ra chợ, nhìn em được để trên đá, da dẻ óng mượt tưởng là em còn tươi, và họ nghĩ là mua được hàng tươi giá rẻ mà đâu biết rằng toàn là hàng rã đông, em nhỉ?

Với công sức và chi phí lo toan cho em ra đến Hà Nội như vậy, giá của em khi đến tay người tiêu dùng là rất thật, chưa có ai chê em trừ những người chưa hiểu sâu đúng không các em Tôm Sú Phú Quốc hàng tuyển đi đường hàng không ?